Chúng tôi vừa trải qua một chuyến dã ngoại kéo dài nửa tháng mang tên mùa quân sự. Người ta thường gọi nó với cái tên thân thương: “Chuyến đi của thanh xuân”. Bạn có biết vì sao không? Vì chúng tôi sẽ đi cùng nhau trong nửa tháng, chung sống với nhau, ăn chung và hơn nữa là ngủ chung.
Cuộc sống đại học luôn chứa đựng những điều mới mẻ, và kì học quân sự là một điều thú vị mà mỗi sinh viên đều được trải qua một lần.
Vì tình hình dịch bệnh Covid-19 nên chúng tôi không được học một tháng như những anh chị khóa trước mà chỉ vỏn vẹn 2 tuần ở khu quân sự. Mặc dù đó không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng nó đã để lại trong tôi rất nhiều những kỉ niệm đẹp, những khoảnh khắc thú vị.
Và ngày đó cũng đến, cái ngày gọi là học làm chiến sĩ. 6h30 sáng tất cả chúng tôi đã có mặt ở trước cổng trường để đợi xe đưa đón, mỗi người một kéo một vali, chúng tôi hay đùa với nhau rằng nhìn chẳng khác gì đi du lịch tập thể. Tôi thì cảm thấy đây giống như là chuyến đi để chạm đến một vùng đất mới, khám phá những điều mới mẻ hơn là một chương trình học tập. Vì thế mà ai trong chúng tôi cũng háo hức chờ mong.
Trước khi đi quân sự, tất cả chúng tôi, những sinh viên năm nhất của trường Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh đã có trong mình những phấn khởi cũng như những lo lắng về nửa tháng học tập tại Trung tâm Giáo dục Quốc phòng. Chúng tôi đã có rất nhiều câu hỏi về các vấn đề khác nhau như: Học tập thế nào? Thi cử ra sao? Nên chuẩn bị những gì khi học tập và sinh hoạt tai kí túc xá quân đội. Nhưng thật may vì tôi đã được thầy cô và các anh chị khóa trước chia sẻ, giải đáp những thắc mắc. Nhờ đó mà mỗi chúng ta có những sự chuẩn bị ban đầu để có thể thích nghi với những nội quy và cuộc sống ở trung tâm.
Buổi sáng ngày đâu đi học, chúng tôi được phát những bộ quân phục màu xanh cùng chiếc nón tai bèo. Chúng tôi ai cũng cười nghiêng ngả vì chiếc thì màu xanh đậm còn chiếc quần thì màu xanh nhạt. Chúng tôi được nghe những quy tắc khi học tập và sinh họat trong kí túc xá của trung tâm. Những yêu cầu như thức giấc đúng giờ, tập trung để tập thể dục ăn uống , học tập theo đúng giờ quy định.
Những ngày đầu tiên thật sự rất khó để thích nghi, nào là dậy sớm đi tập thể dục, đi học lao động, đi học hay ăn cơm, sinh hoạt đúng giờ giấc. Điều đó thật sự rất khó đối với chúng tôi.
Ngày nào chúng tôi cũng mặc trên mình những bộ áo màu xanh, vì thế mà cả Trung tâm Giáo dục Quốc phòng như khoác lên mình một màu xanh chiến sĩ, màu xanh bình dị mà giản đơn. Tại nơi đây chúng tôi được học cách gấp xếp nội vụ, cách xếp hàng theo đại đội, theo tiểu đội như trong quân đội thật sự. Học quân sự đem lại cho tôi những kiến thức vô cùng hữu ích, đó không chỉ là lí thuyết trên những trang giấy mà còn là nếp sống, những nếp sống tự hào của dân tộc và cả những trải nghiệm quý giá. Các buổi học lí thuyết với những bài học quan trọng, xen lẫn là những câu chuyện về lịch sử, về chiến tranh của các giảng viên đã giúp chúng tôi vượt qua những cơn buồn ngủ. Có lẽ những giờ thực hành để lại ấn tượng nhất trong tôi, cái cảm giác thích thú khi được chạm vào súng, tháo lắp và cả ngắm bắn nữa. Hay là những bài học về băng bó sơ cứu vết thương, chúng tôi băng bó cho nhau rồi cười khúc khích vì những đường băng đó.
Nơi đây đã cho tôi những trải nghiệm lần đầu tiên. Lần đầu tiên tôi thức dậy lúc 5h sáng, mặc quần áo chỉnh tề và xuống sân tập trung, điểm danh và tập thể dục buổi sáng. Lần đầu tiên tôi xếp hàng đi ăn cơm, xếp hàng đi học, ở chung với rất nhiều người, và cũng là lần đầu tiên tắt đèn đi ngủ lúc 22h. Nhiều lúc tôi cảm thấy khá khó khăn vì giờ giấc khác hoàn toàn so với cuộc sống trước đây.
Một ngày mới của chúng tôi bắt đầu từ 5h30 sáng với 2 bài thể dục gồm 24 động tác và sau đó là lúc bắt đầu các buổi học. Những giờ học thật sự khó khăn và vất vả nhưng ai cũng vui vì được trải nghiệm cảm giác của người chiến sĩ thực thụ. Bên cạnh đó chúng tôi còn được học các bài học làm người, xây dựng tình cảm bạn bè với mọi người, sự đoàn kết trong tập thể.
Nhưng cũng chính vì thế mà tôi biết quý trọng thời gian hơn. Dưới sự chỉ huy nghiêm khắc các thầy cô, chúng tôi đã dần quen với cuộc sống quân đội. Quen dần với tiếng kèn báo động, tiếng còi tập trung, những khẩu lệnh và cả những hình phạt.
Quá trình rèn luyện, nhất là trong lối sinh hoạt hằng ngày mang đậm chất “quân đội” đã làm tôi phải thích nghi, rèn luyện để có nếp sinh hoạt khoa học, ngăn nắp, sạch sẽ và hợp lí về thời gian. Thời gian trôi qua mau, chỉ kỉ niệm mới đọng lại nơi mỗi sinh viên.
Môi trường ở nơi đây khắc nghiệt nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều cảnh đẹp, một vài nơi nổi tiếng mà hầu hết các thế hệ sinh viên đều biết đó là cảnh bờ hồ, hay bức tường hồng huyền thoại. Là nơi các thế hệ sinh viên chụp ảnh để lưu giũ những kỉ niệm của tuổi thanh xuân.
Một điều đặc biệt hơn đó là tôi được ở cùng với những người bạn, quen có, lạ cũng có. Nhưng rồi cũng dần trở nên thân thiết, đó cũng là lúc mà mỗi khi về phòng là ồn như cái chợ, cùng nhau hát hò mỗi ngày, cùng đi ăn kem chuối hay là việc tranh phòng tắm mỗi ngày. Không những thế, trong những ngày chạy chương trình mệt mỏi, luôn có những người bạn đồng hành, chờ đợi để đi ăn cơm cùng nhau. Chuyến đi của quân sự đã cho tôi những người bạn tuyệt vời như thế đấy!
Cuộc sống ban ngày khắc nghiệt là thế nhưng về đêm thì lại khác hẳn, đúng với tinh thần nhiệt huyết, sôi động của sinh viên UEH, rất nhiều những hoạt động diễn ra, mọi người tụ tập lại để cùng hát, cùng chơi trò chơi với nhau.
Một trong những hoạt động đó được tổ chức bởi Đội Cộng tác viên UEH. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi là một phần của CTV. Chúng tôi được tham gia tổ chức các hoạt động trong trung tâm giáo dục quốc phòng, là những ngày chạy cùng nhau deadline, cùng nhau tham gia trang trí, set up hay là những buổi họp đột xuất vào ban trưa. Mặc dù rất mệt nhưng mà rất vui bởi đây là lần đầu tiên chúng tôi tự tổ chức những chương trình đầu tay của mình- những đứa con đầu lòng mà mỗi người chúng tôi đều mong đợi. Và thật hạnh phúc khi những chương trình mà chúng tôi tạo ra được bạn bè xung quanh hưởng ứng nhiệt tình. Cái cảm giác được mặc trên mình chiếc áo màu hường mang tên CTV khiến tôi cảm thấy thật tự hào và hạnh phúc.
Hai tuần ở nơi đây, chúng tôi thấm dần các bài học lịch sử, các trận chiến, những trang sử hào hùng của dân tộc. Những ngày ở đây tuy ngắn ngủi nhưng nó đã truyền cho tôi sự nhiệt huyết, lòng yêu dân tộc, sẵn sàng chiến đấu khi Tổ quốc cần.
Thật là thiếu sót nếu cuộc đời sinh viên không có những ngày tháng học tập và rèn luyện trong môi trường quân đội. Đối với tôi, chuyến đi thanh xuân này đã cho bản thân mình rất nhiều thứ mà cuộc sống xô bồ ngoài kia không có được đó chính là những kỉ niệm đẹp của tuổi thanh xuân, của quãng đời sinh viên tươi đẹp. Tôi cảm nhận được những khó khăn gian khổ mà ông cha ta đã trải qua, tôi cảm thấy yêu quê hương và Tổ quốc của mình, cho tôi thêm động lực và niềm tin thực hiện ước mơ để trở thành người có ích trong xã hội.
Chúng tôi sắp kết thúc kì học quân sự tại Trung tâm Giáo dục Quốc phòng Dĩ An – Bình Dương. Tất cả mọi thứ sẽ trở thành một kí ức khó phai trong năm tháng thanh xuân của tôi, để khi rời khỏi nơi đây, chúng tôi sẽ mang trong mình những hồi ức trọng vẹn nhất, tươi đẹp nhất về một học kì quân sự dành riêng cho đời sinh viên của mình.
Và cuối cùng em xin thay mặt tất cả sinh viên K46 trường Đại học Kinh tế TP.HCM gửi lời cảm ơn chân thành đến các thầy cô tại Trung tâm Giáo dục Quốc phòng và An ninh, ĐHQG-HCM, Dĩ An - Bình Dương đã tận tâm giảng dạy, rèn luyện chúng em trở thành những con người có kỉ luật hơn, có nề nếp hơn, truyền cho chúng em ngọn lửa nhiệt huyết và tấm lòng yêu nước cao cả.
Tôi cũng không quên gửi lời cảm ơn đến những người bạn của tôi- những mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh kí ức mùa quân sự tươi đẹp này.